Anh khựng lại một chút, rồi nói tiếp:
– Anh tính gửi về trước 20 triệu để lo viện phí. Nội soi, thuốc men, rồi nếu phải mổ…
Tôi sững người. Hai mươi triệu?
– Anh tính lấy đâu ra? – Tôi hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.
– Tiết kiệm. Mình mới gửi hồi đầu tháng…
Tôi bỏ đũa xuống, nhìn anh thẳng:
– Đó là tiền mình để dành mua nhà, anh quên rồi sao? Tháng này còn học phí con, bảo hiểm, tiền điện, mấy khoản lặt vặt nữa. Gửi 20 triệu thì mình lấy gì xoay?
– Nhưng là bố anh, em hiểu không? Ông đang nằm viện!
– Em không nói là không lo. Nhưng mình lo trong khả năng. Anh không thể cứ lấy hết tiền ra chỉ vì cảm xúc nhất thời!
Chồng tôi đứng phắt dậy, giọng cao hơn:
– Vậy em muốn anh làm gì? Để bố chết à?
Tôi giật mình vì câu nói đó. Tôi im lặng. Chồng tôi bỏ lên phòng, không ăn tối. Còn tôi thì ngồi nhìn đĩa rau muống luộc nguội ngắt, trong lòng nặng trĩu.
Sáng hôm sau, anh lẳng lặng bắt xe về quê. Tôi lo, nhưng không gọi. Chúng tôi đều cần không gian.
Đến chiều, anh nhắn: “Bố bị viêm loét nặng, phải chuyển lên bệnh viện tỉnh. Anh gửi tiền rồi.”
Tôi bực. Anh vẫn làm theo ý mình. Tôi biết anh thương bố. Nhưng còn tôi thì sao? Còn con thì sao?
Ở quê, bố chồng tôi – ông Thành – nằm trên giường bệnh. Mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, tay vẫn cố xoa lưng cho vợ – bà Lành – đang gục đầu khóc thút thít vì lo. Ông không nói gì, chỉ thở dài.
Hùng ngồi bên, nắm tay ông:
– Bố yên tâm, con lo được. Có bao nhiêu, con lo hết.
Ông Thành lắc đầu:
– Con ơi, bố không trách con, cũng không cần nhiều tiền. Có nhiêu dùng nhiêu. Con giữ mà lo cho vợ con, cho cháu.
– Không được, bố bệnh là phải lo.
– Nhưng đừng để vì bố mà con với Hương lục đục. Bố biết nó là người tính toán, nhưng nó đâu sai. Nó lo cho con. Thế là đúng. Hai đứa cãi nhau vì bố, bố còn đau hơn bệnh.
Hùng quay mặt đi, mắt đỏ hoe.
Ông Thành chậm rãi nói tiếp:
– Con biết không, cái hiếu với cha mẹ không nằm ở số tiền. Nó nằm ở sự bình yên trong gia đình tụi con. Vợ chồng con mà hạnh phúc, yên ổn, là bố mẹ mừng hơn bất cứ thứ gì.
Lời ông khiến Hùng nghẹn lại. Đêm đó, anh chỉ gửi 10 triệu – còn lại giữ lại theo lời bố dặn.
Tôi biết chuyện đó qua lời anh kể sau khi về lại Bình Dương. Lần đầu sau cả tuần căng thẳng, chúng tôi ngồi ăn cơm cùng nhau. Anh kể, giọng nhỏ nhẹ:
– Bố nói… ông không muốn vì ông mà tụi mình mâu thuẫn.
Tôi nhìn chồng, im lặng một chút rồi nói:
– Em không ghét bố. Em chỉ sợ… mình không gồng nổi. Em cũng thương anh, thấy anh lo cho bố mà không dám phản đối. Nhưng cũng không muốn mình cứ sống kiểu… gió đến đâu hay đến đó.
Anh nắm tay tôi:
– Anh biết. Anh sai khi không hỏi em trước.
Tôi cười nhẹ:
– Em cũng sai khi quá cứng nhắc.
Sau hôm đó, chúng tôi lập một khoản nhỏ – gọi là “quỹ khẩn cấp” – để dành cho những chuyện như thế. Của chung, cho cả nội ngoại. Không rút tiết kiệm nữa. Quy định rõ ràng, bàn bạc minh bạch.
Vài tuần sau, bố chồng xuất viện. Tôi gọi điện hỏi thăm, gửi thuốc bổ qua xe khách. Lần đầu tiên, ông nói với tôi giọng trìu mến:
– Bố cảm ơn con, Hương. Cảm ơn vì đã lo cho chồng con kỹ lưỡng.
Tôi bật cười:
– Dạ… có gì đâu bố. Mong bố mau khỏe để về chăm vườn cho vui.
Ông cười, giọng ấm áp hơn hẳn những lần trước.
Tôi gác máy mà lòng nhẹ tênh. Tôi nhận ra – nhiều khi, chỉ cần một cuộc trò chuyện nhẹ nhàng, một lời chia sẻ chân thành – mọi hiểu lầm đều có thể tan biến.
Tối hôm đó, tôi nhìn chồng đang dạy con tô màu, bất chợt thấy yên bình.
Hai mươi triệu – một con số không nhỏ. Nhưng bài học mà nó mang lại, thì đáng giá hơn nhiều.
Bởi chúng tôi học được cách lắng nghe nhau. Hiểu rằng không ai đúng hoàn toàn, cũng chẳng ai sai hẳn. Và trên hết – gia đình là nơi cần được giữ gìn bằng cả trái tim, lý trí và sự vị tha.