Ở góc chợ nhỏ quận Tân Phú, ai cũng quen với hình ảnh ông lão bán tăm ngồi dưới gốc cây điệp, cạnh tủ bánh mì cũ kỹ.
Đầu đội mũ lưỡi trai bạc màu, miệng lầm rầm mời mua:
– “Tăm đây… một ngàn một bó…”
Ngày nào cũng thế, suốt mười mấy năm.
Nắng, ông ngồi. Mưa, ông che tấm nilon. Tay ông run, nhưng chưa bao giờ xin ai đồng nào. Chỉ bán – và cúi đầu cảm ơn khi có người ghé mua.
Nhưng mấy ai dừng lại thật sự nhìn ông?
Người bán cá thì xì xào:
– “Ông này ngồi riết chiếm chỗ.”
Bà bán rau thì thở dài:
– “Nghèo mà lì, chả ai ngó.”
Đám trẻ thì hay chọc:
– “Ông ơi, tăm ông xỉa gãy răng hông?”
Ông không giận, chỉ cười nhẹ, rồi quay đi.
Cho đến một sáng thứ Hai. Trời nắng đẹp. Người ta đang dọn sạp thì một chiếc xe đen bóng dừng ngay đầu chợ, biển số xịn, mở cửa tự động.
Hai người đàn ông mặc vest đen, đeo kính sậm bước xuống, tiến thẳng đến chỗ ông bán tăm.
– “Thưa… Ông chủ. Mời ông về.”
Chợ như nín thở.
Ông bán tăm ngước lên. Bình thản. Lặng lẽ gói lại mấy bó tăm còn sót, rồi đứng dậy, gật đầu chào từng người.
– “Cảm ơn bà con đã cho tôi ngồi đây lâu vậy…”
Xe lăn bánh đi, để lại cả khu chợ xôn xao.
Chiều hôm đó, thông tin lan nhanh:
Ông lão bán tăm tên thật là Trần Văn Đức, nguyên là cổ đông sáng lập một tập đoàn sản xuất thiết bị y tế lớn ở nước ngoài.
Mất vợ, lạc con trong một tai nạn thập kỷ trước, ông bỏ tất cả, về Việt Nam sống ẩn, hy vọng có ngày tìm lại gia đình.
Suốt từng ấy năm, ông chọn ngồi ở một góc chợ gần bệnh viện – nơi vợ con từng đi qua – vì “biết đâu có ngày họ sẽ quay lại tìm.”
Và ngày hôm đó, người đến tìm ông… là người con trai thất lạc hơn 30 năm, giờ đã là tổng giám đốc kế nghiệp tập đoàn.
Anh nhận ra cha nhờ vết sẹo nhỏ trên tay và tờ giấy cũ ông vẫn giữ – có hình hai cha con chụp bên máy bay ngày xưa.
Hôm sau, chợ vẫn họp. Nhưng gốc cây điệp trống vắng.
Người ta đem đặt một chiếc ghế gỗ nhỏ, ghi dòng chữ:
“Chỗ ngồi của người đàn ông từng bị khinh rẻ, nhưng cả đời chỉ chọn cách sống tử tế.”