CN. Th5 18th, 2025

Phương Chi, 32 tuổi, là CEO của một tập đoàn bất động sản danh tiếng tại Sài Gòn. Cô sinh ra trong một gia đình khá giả, học hành bài bản, tính cách cứng rắn, quyết đoán nhưng vẫn giữ nét nhân hậu, tử tế trong lòng. Trong mắt nhân viên, cô là hình mẫu lý tưởng: đẹp, tài năng, lạnh lùng và dường như… rất khó gần.

Tại tòa nhà văn phòng của công ty, anh bảo vệ tên Lâm, chừng ngoài 40 tuổi, là người hay bị mọi người “vô hình hóa”. Anh lặng lẽ làm việc, không nói nhiều, lúc nào cũng lễ phép cúi đầu chào mỗi khi gặp cấp trên.

Một ngày nọ, khi Phương Chi làm việc muộn và rời công ty lúc gần 10 giờ đêm, cô vô tình nhìn thấy một cảnh tượng lạ lẫm: Anh Lâm, sau khi tắt điện, khóa cổng, lén lút tiến đến thùng rác khu vực bếp ăn. Từ trong thùng, anh cẩn thận lựa ra những hộp cơm thừa, đồ ăn còn sạch sẽ, bỏ vào một cái túi nylon cũ kỹ.

Cảnh tượng ấy khiến cô chau mày. Không phải vì ghê tởm, mà là vì… thương xót.
Một người đàn ông trung niên, dáng vẻ khắc khổ, cặm cụi lượm lặt đồ ăn thừa giữa đêm khuya. Anh ta cần đến mức đó sao?

Tò mò và có chút áy náy, hôm sau cô dặn riêng trợ lý:
– Từ nay bữa ăn của nhân viên nhớ chuẩn bị thêm một phần, sạch sẽ, đầy đặn, để ở chỗ bếp, ghi “Cho bảo vệ Lâm”. Đừng để ai biết tôi yêu cầu.

Nhưng Phương Chi không dừng lại ở đó. Một tuần sau, cô quyết định theo dõi anh. Cô muốn biết: Một người đàn ông xin đồ ăn thừa để làm gì?

Đêm hôm ấy, cô thay quần áo giản dị, kín đáo bám theo anh từ xa. Anh Lâm không hay biết, vẫn lặng lẽ đạp chiếc xe đạp cà tàng băng qua nhiều con hẻm tối.

Mãi đến khi dừng lại trước một khu nhà trọ nghèo, cô mới hiểu phần nào.

Anh dựng xe, gỡ túi thức ăn, khẽ khàng bước vào căn nhà tồi tàn nằm khuất trong một ngõ nhỏ.

Phương Chi lén đứng bên ngoài quan sát. Qua khe cửa sổ nhỏ, ánh đèn dầu leo lét soi rõ cảnh tượng bên trong.

Có ba đứa trẻ, đứa lớn nhất chừng 10 tuổi, đứa nhỏ nhất còn đang bò lồm cồm. Một bà cụ già, lưng còng, da nhăn nheo, nằm thiêm thiếp trên chiếc giường cũ.
Anh Lâm nhẹ nhàng chia đồ ăn ra từng phần, thổi nguội rồi bón cho tụi nhỏ ăn. Anh cười, nụ cười hiền như đất.

– Ông ngoại về rồi, ông ngoại cho tụi con ăn nha! – bé gái nhỏ reo lên.

Phương Chi sững sờ. Thì ra… không phải anh xin cho mình. Mà cho gia đình, cho những đứa trẻ mồ côi cha mẹ, cho mẹ già yếu đuối bệnh tật.

Nước mắt cô bất giác trào ra.

Ngày hôm sau, trong lúc ngồi một mình trong văn phòng, cô ngẫm nghĩ rất lâu.
Cô tự hỏi: Một người đàn ông có thể chịu nhục, chịu đói, chịu vất vả vì những người thân yêu, thì lòng tự trọng và tình yêu thương của anh ấy lớn đến nhường nào?

Phương Chi quyết định hành động.


Chương 2: Một Cuộc Gặp Gỡ Khác

Cô cho gọi anh Lâm lên văn phòng. Anh đứng trước mặt cô, dáng người nhỏ thó, hai bàn tay đan vào nhau bối rối.

– Tôi có chuyện muốn bàn với anh. – Giọng cô nhẹ nhàng hơn thường ngày.

Anh Lâm cúi đầu:

– Dạ, thưa cô chủ…

Phương Chi ngồi xuống, mời anh ngồi ghế đối diện – một điều chưa từng xảy ra trước đây.

– Tôi biết hoàn cảnh của anh rồi. Anh có muốn làm công việc khác, lương cao hơn, để có thể lo cho gia đình đỡ vất vả không?

Anh Lâm ngẩng lên, đôi mắt thoáng vẻ kinh ngạc.

– Cô… cô biết ạ?

Phương Chi mỉm cười dịu dàng:

– Tôi không trách anh đâu. Tôi rất cảm phục anh. Tôi muốn đề nghị anh làm quản lý kho thực phẩm cho công ty. Công việc này nhẹ nhàng hơn, lương cao hơn bảo vệ rất nhiều. Anh có đồng ý không?

Anh Lâm run run, mắt đỏ hoe, vội vàng đứng dậy cúi đầu:

– Cô chủ ơi, tôi… tôi không dám mong ước nhiều như vậy đâu. Cảm ơn cô… cảm ơn cô nhiều lắm…

Phương Chi đứng lên, đỡ lấy bàn tay chai sạn của anh:

– Đây không phải bố thí, anh Lâm. Đây là phần thưởng cho người đàn ông tử tế và có trái tim đẹp như anh.

Hôm ấy, khi bước ra khỏi văn phòng, anh Lâm cứ ngoái đầu nhìn mãi. Phương Chi đứng bên trong, khẽ mỉm cười, lòng nhẹ tênh như vừa cất được một gánh nặng vô hình.

Từ ngày được giao việc mới, cuộc sống của anh Lâm thay đổi hẳn.
Anh có thể thuê một căn phòng trọ khang trang hơn. Bọn trẻ được đi học. Bà cụ được đưa đến bệnh viện khám chữa tử tế. Gương mặt anh cũng dần rạng rỡ hơn mỗi ngày.

Nhưng điều khiến Phương Chi cảm động hơn cả là anh vẫn giữ sự giản dị, chân thành như thuở ban đầu.
Có lần cô lén ghé thăm, thấy anh Lâm đang cùng tụi nhỏ học bài dưới ánh đèn vàng ấm áp. Tiếng cười trẻ thơ, tiếng người đàn ông trung niên kiên nhẫn đánh vần từng chữ cái, tạo thành một khung cảnh khiến cô suýt bật khóc.

Một buổi chiều nọ, anh Lâm tìm gặp cô:

– Cô chủ ơi, tôi xin phép dùng số tiền thưởng cuối năm để mở lớp học miễn phí cho tụi nhỏ ở khu tôi ở. Bọn nó nhiều đứa còn không được đi học…

Phương Chi nhìn anh, trong lòng dâng lên một niềm kính trọng sâu sắc.

– Tôi sẽ giúp anh. Chúng ta sẽ mở một trung tâm nhỏ cho trẻ em nghèo. Anh đứng ra điều hành nhé.

Đôi mắt anh Lâm sáng lên như ngọn lửa.

Ba năm sau.

Trung tâm “Ánh Sáng” do anh Lâm điều hành trở thành nơi nương tựa cho hàng trăm đứa trẻ lang thang, cơ nhỡ.

Phương Chi vẫn là CEO quyền lực, nhưng mỗi tháng, cô đều dành thời gian đến thăm tụi nhỏ. Mỗi khi thấy cô, lũ trẻ lại ríu rít vây quanh, đứa nắm tay, đứa ôm chân, đứa nũng nịu xin kể chuyện.

Còn anh Lâm, từ một người bảo vệ già cỗi, giờ đây đã trở thành “thầy Lâm” – người cha tinh thần của bao nhiêu mảnh đời bất hạnh.

Ngày khai giảng khóa học đầu tiên tại trung tâm, anh Lâm xúc động nói trước đông đảo khách mời:

– Tôi chỉ là một người rất nhỏ bé, từng xin đồ ăn thừa để nuôi gia đình. Nếu không có cô Phương Chi, nếu không có lòng nhân ái của mọi người, thì tôi đã không có cơ hội thắp sáng ngọn đèn hy vọng cho tụi nhỏ hôm nay.
Tôi nguyện dùng hết phần đời còn lại để trả ơn đời, ơn người.

Cả hội trường vỡ òa tiếng vỗ tay.

Phương Chi đứng ở phía dưới, đôi mắt long lanh nước. Cô nhận ra: Thành công lớn nhất của một con người, không phải là bao nhiêu tiền bạc, mà là mình đã thắp sáng được bao nhiêu cuộc đời.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Tin khác