CN. Th5 18th, 2025

Năm ấy, trời vừa chớm thu, cái se lạnh dìu dịu len lỏi khắp những con phố nhỏ của thành phố biển. Một nhóm bạn cũ – lớp 12A niên khóa 2005 – háo hức tổ chức buổi họp lớp sau gần hai mươi năm xa cách. Tin nhắn mời họp lớp được gửi đi kèm theo lời nhắn: “Ai rảnh thì tới, ai có thành tựu càng nên về khoe với bạn bè.”

Ở một góc khuất của thế giới, có một người cũng nhận được tin nhắn đó. Anh đọc rồi bật cười:
“Về à? Đã hai mươi năm rồi…”

Câu chuyện bắt đầu ở một quán cafe sang trọng bậc nhất thành phố – nơi lớp 12A chọn làm địa điểm gặp mặt. Từ sáng sớm, các bạn học đã tề tựu đông đủ, xe hơi đủ loại đậu kín cả sân: nào Mercedes, nào Audi, nào BMW sáng bóng. Ai nấy ăn mặc bảnh bao, khoe khoang những câu chuyện thành đạt của mình.

  • “Này, mày biết không? Tao mới mở thêm ba công ty nữa!” – Hùng, giờ đã là ông chủ một chuỗi bất động sản, nói lớn giọng.

  • “Ghê đấy! Tao chỉ dám đầu tư thêm vài resort thôi!” – Khánh, gã bạn học từng học kém hơn Hùng, giờ cũng chẳng kém cạnh.

Tiếng cười nói rộn ràng. Những bộ váy đắt tiền, những bộ vest hàng hiệu, những cái bắt tay vừa nồng ấm vừa lạnh lùng, đầy tính toán.

Đúng lúc ấy, một tiếng động cơ xe máy cũ kỹ vang lên. Một bóng người xuất hiện nơi cổng quán cafe.

Chiếc xe máy Wave cũ mèm, tróc sơn từng mảng, nổ lạch bạch như sắp tắt máy. Người đàn ông trên xe mặc một chiếc áo sơ mi đã bạc màu, quần jeans đơn giản và đôi dép tổ ong.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía anh.

  • “Ai đây trời?” – Một giọng nói thốt lên đầy ngạc nhiên.

  • “Trời đất, chẳng lẽ là học sinh lớp mình à?” – Một cô gái chau mày, kéo váy sang một bên, tỏ ý xa lánh.

Người đàn ông dựng xe ở góc khuất, rút điện thoại ra xem tin nhắn, xác nhận đúng địa chỉ rồi rụt rè tiến vào.

  • “Ê, hình như là thằng Dũng đó!” – Một người nhận ra.

  • “Dũng nào?” – Một người khác hỏi.

  • “Dũng lớp mình mà! Hồi trước học trung bình, nhà nghèo nữa, chắc giờ cũng vậy. Thấy chưa, nhìn là biết!”

Lời bàn tán lan ra nhanh chóng. Không ai ra chào đón anh, dù chỉ là một cái gật đầu xã giao. Anh bước tới bàn đăng ký, cười hiền lành hỏi nhỏ:

  • “Cho mình hỏi, lớp 12A họp ở đây đúng không?”

Người phụ trách, vốn là lớp phó ngày xưa, liếc mắt nhìn anh từ đầu đến chân, rồi gật đầu miễn cưỡng:

  • “Ờ, đúng… nhưng bạn có đăng ký trước không? Mà phí tham dự 500 nghìn, không thì…”

Câu nói bỏ lửng, nhưng ai cũng hiểu ý.

Anh mỉm cười, lục trong túi ra tờ 500 nghìn nhàu nát, đặt lên bàn.

  • “Mình có chuẩn bị.”

Lớp phó nhún vai, chẳng mặn mà gì, chỉ tay ra dãy bàn ngoài cùng, xa tít tắp:

  • “Bạn ngồi tạm chỗ đó nhé, bàn VIP hết chỗ rồi.”

Không ai mời anh vào những bàn trong, cũng chẳng ai đứng dậy hỏi han hay bắt chuyện. Một số người còn cố ý tránh ánh mắt, giả vờ bận bịu để khỏi phải tiếp xúc.

Anh cũng không lấy làm buồn. Bình thản, anh kéo ghế, ngồi vào bàn trống, lặng lẽ nhìn quanh.

Chưa đầy năm phút sau, một chiếc Maybach đen bóng từ từ lướt vào sân. Từ trong xe, một người đàn ông trung niên bệ vệ bước ra, tay bắt mặt mừng với nhiều người:

  • “Ôi, tổng giám đốc Minh! Lâu lắm không gặp!”

  • “Chào anh Minh! Anh tới rồi!”

Tiếng reo hò vang lên. Tất cả mọi ánh mắt hướng về phía người đàn ông mới đến.

Nhưng chỉ có Dũng – người ngồi ở góc khuất – là bình thản hơn cả. Anh nhấp nhẹ ngụm cafe, ánh mắt vẫn trầm lặng.

Tổng giám đốc Minh vừa đi vừa khoác vai bạn cũ, cười vang:

  • “Hôm nay bận lắm, nhưng nghe nói có người đặc biệt đến, nên tôi phải sắp xếp tới liền!”

  • “Người đặc biệt nào thế anh?” – Cả nhóm xúm lại hỏi.

Minh quay đầu nhìn quanh, ánh mắt tìm kiếm ai đó.

Rồi, khi trông thấy Dũng, ánh mắt Minh sáng lên. Ông ta vội vã rời khỏi đám đông, chạy tới.

  • “Anh Dũng! Anh Dũng! Trời ơi, em mong gặp anh lâu lắm rồi!”

Cả sân khựng lại.

Minh – tổng giám đốc một tập đoàn nghìn tỷ – đang cúi người kính cẩn trước… người đàn ông đi xe số, áo sơ mi bạc màu?

Mọi người sững sờ, như không tin vào mắt mình.

  • “Anh Dũng, em là Minh đây! Hồi xưa anh giúp em thoát khỏi đám đánh lộn trước cổng trường, anh còn cho em mượn sách, dạy em học nữa! Không có anh, đời em giờ chắc chẳng ra gì!” – Minh nói, giọng đầy xúc động.

Dũng mỉm cười hiền hậu:

  • “Nhớ chứ, Minh học giỏi lắm mà.”

Minh lập tức quay lại, dõng dạc tuyên bố:

  • “Mọi người, đây là anh Dũng – ân nhân của tôi, người thầy đầu tiên ngoài cha mẹ của tôi!”

Sự ngỡ ngàng còn chưa kịp tan, thì thêm một chiếc xe nữa lao vào sân: một chiếc Rolls-Royce Phantom trắng tinh. Từ trong bước ra một người phụ nữ quý phái, áo dạ hàng hiệu, giày cao gót lấp lánh.

Đó là Thu – nữ doanh nhân nổi tiếng, chủ sở hữu chuỗi spa cao cấp toàn quốc.

Thu vừa bước xuống đã nhìn quanh như tìm ai, rồi khi thấy Dũng, cô chạy ào tới, quỳ xuống ôm chầm lấy anh, nghẹn ngào:

  • “Anh Dũng! Em tìm anh suốt mười năm nay! Nếu không nhờ anh dạy em cách sống tử tế, em đã không có ngày hôm nay!”

Không khí im phăng phắc.

Thu ngẩng đầu lên, nước mắt lăn dài:

  • “Anh em mình ơn nghĩa sâu nặng, giờ em nguyện làm bất cứ điều gì anh cần!”

Đám đông nhao nhao.

  • “Chuyện gì thế?”

  • “Thằng Dũng… là ai vậy?”

Minh quay lại, giọng vang dội:

  • “Không chỉ mình tôi và Thu đâu. Anh Dũng bây giờ là cổ đông lớn nhất của tập đoàn tài chính Athena, sở hữu khối tài sản hơn ba tỷ đô la! Anh ấy cũng là nhà đầu tư ẩn danh đằng sau nhiều doanh nghiệp lớn nhất nước!”

Tiếng xì xào dần biến thành im lặng.

Mặt mũi những kẻ từng cười nhạo Dũng tái mét. Người lớp phó thì ấp úng, tay chân luống cuống.

  • “Tôi… tôi không biết… tôi xin lỗi…”

Dũng nhẹ nhàng đứng dậy. Giọng anh bình thản nhưng đầy sức nặng:

  • “Không cần xin lỗi đâu. Tôi chỉ giả nghèo một lần… để thử xem tình nghĩa bạn học còn sót lại bao nhiêu.”

Anh bước đi, từng bước vững chãi. Không ai dám cản đường. Không ai dám nhìn thẳng vào mắt anh.

Trước khi lên xe, Dũng quay đầu lại, nở nụ cười buồn:

  • “Ngày xưa chúng ta nghèo như nhau. Ngày nay, kẻ có nhiều tiền chưa chắc đã giàu lòng nhân ái. Tôi không cần những mối quan hệ như vậy.”

Tiếng động cơ xe máy cũ lại vang lên. Nhưng lần này, trong lòng mỗi người ở lại, là cả một cơn bão âm ỉ.

Hôm đó, cuộc họp lớp vẫn tiếp tục. Nhưng không còn tiếng cười nói ồn ào nữa. Ai nấy lặng lẽ nhìn nhau, lòng đầy trĩu nặng.

Còn Dũng, anh thong dong phóng xe ra đường lớn. Một lát sau, anh dừng xe lại ở một bãi đất trống. Một chiếc trực thăng tư nhân đang đợi sẵn.

Dũng bước lên, quay lưng về thành phố cũ kỹ, nơi tình người hóa thành giá trị đo bằng đồng tiền.

Anh mỉm cười:

“Cuộc đời, rốt cuộc, cũng chỉ là những chuyến đi.”

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Tin khác